Chương 19: Cẩn thận

[Dịch] Quật Khởi Thời Đại Mới

Cực Địa Phong Nhận

7.268 chữ

10-09-2024

Từ sau khi chứng kiến tài năng khắc gỗ thành thục và nhanh chóng của Chu Hạo thì khách hàng tìm tới hắn cũng nhiều lên.

Xung quanh đây cũng có những người khác bán tượng gỗ, nhưng mà tượng gỗ của bọn họ đều đã được khắc sẵn, đánh bóng xong xuôi. Bọn họ muốn mua gì thì chỉ có thể chọn những món đồ có sẵn ở trên sạp chứ những người bán đó cũng không điêu khắc ngay tại chỗ như Chu Hạo thế này.

Điều mấu chốt chính là thời gian để điêu khắc ra một bức tượng quá lâu, nếu như kỹ thuật của Chu Hạo vẫn giống như ngày trước thì có khi đến hai ngày hắn cũng chẳng thể nào khắc xong hai bức tượng, cũng không thể tương đồng nhiều đến vậy.

Có không ít người xúm lại xem Chu Hạo điêu khắc, nhưng hầu hết chỉ là đứng xem náo nhiệt mà thôi. Dù sao thì tượng gỗ cũng chỉ có giá trị cất giữ chứ không còn tác dụng nào nữa.

Dựa vào điều kiện kinh tế của thành phố Vu thì sẽ không có nhiều người thực sự bỏ tiền ra để mua những thứ này.

Con dao trên tay hắn chuyển động lirn tục, từng chi tiết trên bức tượng gỗ bắt đầu được hình thành.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, lại thêm một bức tượng gỗ nữa được hình thành. Tuy nhiên cũng có người lựa chọn loại tượng 5cm, loại này thì Chu Hạo chỉ có thể điêu khắc nửa phần trên mà thôi, nhưng như thế thì thời gian cũng rút ngắn đi được một chút.

Hai tiếng nhanh chóng trôi qua. Tính đến lúc này thì Chu Hạo đã bán được hai bức tượng gỗ lớn, ba bức tượng gỗ nhỏ, kiếm được hơn 200 tệ.

Nhìn thấy xung quanh vẫn còn có người vây xem, Chu Hạo áy náy nói: “Mọi người, bây giờ đã là giữa trưa rồi, tôi phải về ăn cơm. Chắc khoảng một tiếng nữa tôi sẽ quay lại chỗ này, đến lúc đó ai còn muốn điêu khắc nữa có thể đến đây tìm tôi.”

Từ lúc sáng là Chu Hạo đã cảm thấy đói rồi. Hắn một mực chịu đói cho đến bây giờ, cố gắng điêu khắc để quên đi. Mặc dù hắn có thể nhịn được nhưng mà cả người vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi còn chưa được nhận khắc mà?”

“Sao lại về sớm thế?’

...

Mấy người xung quanh phàn nàn, bọn họ cũng đợi một lúc lâu rồi.

Nhưng mà bây giờ cũng đã trưa rồi, bọn họ không thể không cho Chu Hạo đi ăn cơm được.

Chu Hạo lại tiếp tục xin lỗi lần nữa, hắn thu dọn đồ đạc của mình, sau đó lại nộp thêm 10 tệ để thuê gian hàng buổi chiều nay rồi mới đi kiếm gì ăn.

“Ăn gì bây giờ nhỉ?” Chu Hạo suy nghĩ một chút.

Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên.

“Đúng rồi, gần đây có một nhà hàng đồ Tây, giá là 60 tệ một người, có thể ăn bao nhiêu thỏa thích.”

Những nhà hàng bình thường bây giờ khó mà thỏa mãn được cơn đói của hắn, bây giờ hắn đói đến mức chỉ muốn được ăn uống thả phanh.

Chu Hạo nhanh chóng đi vào nhà hàng, trả 60 tệ. Hắn nhìn đống đồ ăn xung quanh, bụng càng đói cồn cào.

Chu Hạo nhanh chóng cầm lấy đĩa, gắp một đống thịt rồi ngồi xuống một bàn trống, ăn lấy ăn để.

Hắn ăn ngấu nghiến, sau khi Chu Hạo ăn liên tiếp hai đĩa đầy thì mới cảm thấy khá hơn một chút.

Hắn cảm giác như trong bụng mình có một dòng nước ấm bắt đầu khuếch tán khắp toàn thân.

“Mình vẫn cảm thấy đói.” Chu Hạo lại tiếp tục chọn rất nhiều thịt rồi bắt đầu ăn tiếp.

Người bình thường chỉ cần ăn một đĩa như của hắn là đã cảm thấy no rồi, nhưng mà lúc này Chu Hạo lại cảm thấy dạ dày của mình giống như một cái động không đáy, ăn bao nhiêu cũng không có cảm giác no.

Từng miếng thịt chui vào bụng hắn. Chu Hạo rốt cuộc cũng cảm thấy dạ dày của mình khá hơn một chút. Lượng thức ăn mà hắn ăn vào lúc này cũng tương đương với bốn năm người ăn rồi.

Chu Hạo còn đang định đi lấy thêm đồ ăn thì bỗng nhiên nhìn thấy mấy nhân viên phục vụ đang lo lắng nhìn mình. Mấy nhà hàng Tây sợ nhất là gặp phải mấy vị khách Dạ dày vương thế này. Chu Hạo cũng từng nghe có người nói nếu như ăn quá nhiều thì rất có thể sau này sẽ bị những nhà hàng đó cho vào danh sách đen.

Nhưng mà Chu Hạo cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó lắm. Hắn đang nghĩ tới một điều, chính là hai người đàn ông trung niên bắt con mèo hoang kia, có lẽ bọn họ cũng hấp thu được những điểm sáng kỳ dị kia.

Thế giới này đang xảy ra rất nhiều biến hóa, đến cả những học sinh cấp ba như bọn hắn đều có thể cảm nhận được.

Chẳng lẽ những người khác không cảm nhận được sao? Chính phủ không cảm nhận được sao?

Nói không chừng sau ngày mưa sao băng đó thì có rất nhiều người may mắn có được tinh thạch màu đỏ giống như hắn, có thể hấp thu được điểm sáng kỳ dị, tố chất thân thể lập tức được cải thiện rất nhiều. Một khi quốc gia biết đến sự tồn tại của những người này thì không biết sẽ xử lý như thế nào.

Bắt lấy? Hay là thu phục?

Hiện tại, mặc dù Chu Hạo không béo nhưng lại ăn gấp bốn năm lần người bình thường. Nếu như hắn còn tiếp tục ăn thế này thì nói không chừng sẽ bị người khác chú ý tới.

“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Chu Hạo bây giờ chỉ muốn chăm lo thật tốt cho cuộc sống của mình, không muốn vướng vào những chuyện thần bí đó.

“No quá, nhịn đói cả một buổi sáng, bây giờ rốt cuộc cũng ăn no rồi.” Chu Hạo ngồi trên bàn, xoa xoa bụng mình, sau đó đứng dậy đi ra khỏi nơi này.

Thực ra ăn gấp bốn năm lần người bình thường cũng không phải chuyện gì quá khủng khiếp. Có rất nhiều người trời sinh đã có sức ăn lớn, người không béo nhưng ăn gấp mấy lần người khác. Hơn nữa, nếu như nhịn đói một thời gian thì sức ăn càng mạnh hơn nữa.

Nhìn thấy cuối cùng Chu Hạo cũng rời đi, mấy nhân viên cuối cùng cũng thở phào một hơi, vội vàng tới thu thập đĩa.

Chu Hạo đi ra khỏi nhà hàng, hắn cảm nhận một chút, bụng vẫn truyền đến cảm giác đói. Chu Hạo thở dài, lắc đầu.

“Không thể quang minh chính đại biểu hiện ra điều dị thường được, chỉ có thể cố chờ đến khi bán hết tượng gỗ, sau đó trở về mua thêm chút thức ăn nữa.” Chu Hạo nghĩ thầm trong lòng.

Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn đói, nhưng cũng đã lưng lửng dạ rồi, thân thể vẫn có thể chịu đựng được một lúc.

Ăn trưa xong, Chu Hạo lại quay về gian hàng nhỏ của mình ở phiên chợ kia, mấy người thấy hắn tới thì vội vàng chạy lại.

“Anh bạn trẻ, bây giờ có thể khắc cho tôi rồi chứ?”

“Còn tôi nữa!”

Có hai vị khách vội vàng chạy tới, bọn họ sợ không đến lượt nên vẫn luôn ở chỗ này chờ Chu Hạo.

“Mọi người đừng nóng vội, từ từ rồi sẽ đến lượt.” Chu Hạo nói, sau đó lôi dụng cụ ra, lập tức bắt tay vào điêu khắc. Những khúc gỗ nhanh chóng thành hình.

Ở phía xa xa, có một gia đình đang đi về phía khu chợ.

Người đàn ông trung niên đeo một chiếc mắt kính nhìn vô cùng tri thức, một người phụ nữ trung niên nhưng bảo dưỡng rất tốt, trước mặt họ còn có hai cô gái nữa, một lớn một nhỏ. Cô gái lớn nhìn khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ thanh thuần; cô gái nhỏ khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, tướng mạo đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, trông rất nhí nhảnh.

“Cha, mẹ, hai người đi nhanh lên một chút.” Cô gái nhỏ lên tiếng thúc giục.

“Tiểu Lam, sao bây giờ em dồi dào tinh lực thế hả? Em không mệt nhưng mọi người mệt rồi.” Cô gái lớn hơn nắm tay cô gái nhỏ, dịu dàng nói.

“Chị à, nếu như không phải lần này chị thi thử được thành tích tốt thì em chẳng được ra ngoài chơi đâu, tất nhiên phải chơi cho thật đã.” Cô bé Tiểu Lam nói.

“Chỗ kia có gì đông vui quá vậy? Bao nhiêu người đều đứng đó, chúng ta mau tới xem đi.”

Tiểu Lam lôi kéo cánh tay chị gái mình, chạy về phía đó.

“Ôi, làm tượng gỗ ngay tại hiện trường.” Cô gái nhỏ chen vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì ngạc nhiên thốt lên.

“Chu Hạo?” Chị gái của cô bé cũng chen vào, nhìn thấy thanh niên đang ngồi điêu khắc thì chấn động.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!